MỘT SÁNG MÙA ĐÔNG

Hắn vươn mình, thức giấc sau một giấc mê dài, trước mặt những chú chim non chuyền cành. Hắn thấy chúng, và chúng cũng thấy hắn.
____
Đời ngắn lắm, đừng ngủ một giấc mơ dài. Dạo này Sài gòn chướm cái lạnh mùa đông, dù đêm Noel qua rồi, nhưng vẫn còn cái lạnh mỗi ngày rạng sớm. Đời ngắn lắm, thức sớm được cứ thức, đừng mơ một giấc ngủ dài.

Ở một góc cafe nọ, hắn vươn tầm mắt nhìn sang phía cafe khác, nhưng không, hắn vươn mới quán cafe bên tay phải nơi có những cô nàng xinh tươi. Có một cô lễ tân đang vươn ra nhìn hắn, là một quán cafe sang trọng, hắn nghĩ: ồh, chắc cô ta thích mình.

Cafe vắng những tiếng cười, trên mỗi đôi mắt của mỗi người, có nếp nhăn của cái lạnh tháng mười hai. Ở đó, vài con chim lâu lâu thả xuống vài bước chân để nhặt vội mẫu bánh mì vụn từ một cặp trai gái vừa ăn sáng làm vươn vãi trên nền gạch. Hắn thấy, không chỉ xem chó ị vào mỗi sáng, ta còn thấy con chim ăn sáng cũng vội.

Một bà cụ, nhỏ người nhưng đôi bàn chân thoăn thoắt, bà đang nhìn hắn. Và như hiểu ý bà, hắn móc ví ra, nhưng không, hắn hết tiền rồi. Bà nói, không sao đâu, bà nhận chuyển khoản. Sau đó, hắn lại nhìn về phía xa, nơi có một cô gái xinh đẹp, rồi hắn chuyển khoản lẹ cho bà và mua chục tờ vé số. Dù sao, bà ta cũng rất phúc hậu như người bà quá cố của hắn.

Tiếng lá xào xạc, rồi rơi một chiếc khô, chốc sau lại rụng một chiếc nữa. Ở đó, người ta thấy những mầm non.

Noel có cần quà?

Mọi Mùa đông đều lạnh, và như thế chúng ta cần thêm áo ấm cho những đêm muộn trong khi các cặp đôi tay trong tay tung tăng ngắm phố phường. Khi thành phố lên đèn, kĩ niệm ùa về, có lẽ, mọi Mùa đông là điều mà ai cũng sẽ cần.

Những ngày Mùa đông, hắn thức sớm, như mọi khi có con đường vẫn còn chưa tắt tối. Hắn bật dậy như một thói quen, đeo vội chiếc tấc cũ kĩ để ở xó tường và xỏ vào chiếc giày đã cũ. Có con gió nhẹ nhàng phả vào mặt hắn, mở lớn cánh cửa và đón nó. Trên tay hắn cầm chiếc ví, lon ton theo một con đường hằng ngày và dùng bữa sáng lúc 5h45 phút.

Noel năm nay, cũng chỉ là những quán quen nhưng chỉ còn mình hắn. Anh trai hắn vừa xa, trong mông lung hắn nghĩ về những lần cãi nhau, hắn nghĩ, cuộc đời mà.

Mọi khi, ai cũng nghĩ rằng Noel sẽ có quà. Nhưng thường lệ, các giác quan chợt rung bậc vì hắn nghĩ tới trái mìn bằng nhựa mà ông già noel tặng làm hắn giật mình, khi chỉ mới là thằng nít mới hơn 8 tuổi một miếng.

Có một lần, hắn thả đèo trong cái lạnh 23h khuya của Đà lạt, qua cầu Đam Sra, xe qua cua và bắt đầu trượt bánh. Điều hắn nghĩ trong đầu là thôi rồi, đợt này chắc ôm núi, nhưng hông sao, hắn là tay lái lụa. Đó là món quà mà ông Noel tặng cho hắn, vừa ngẫm vừa thương ông già vì cho hắn cú tạt đầu không thể không quên.

Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước, con đường vắng tanh, mấy anh Xe ôm công nghệ không thấy đâu. Chú Grab hay Gojeck ngày xưa đi đâu mất rồi, tết của 2023 đâu rồi, sao mấy chị công nhân làm về sớm vậy. Đâu rồi, của một gia đình đủ đầy một lon gạo của hạnh phúc.